tieubangphong.thiamlau.com
Trầm: Ai bảo cứ cố chấp làm gì?
http://tieubangphong.thiamlau.com/2013/08/ai-bao-cu-co-chap-lam-gi.html
Có khi nào người nhớ đã từng quên. Thứ Sáu, ngày 16 tháng 8 năm 2013. Ai bảo cứ cố chấp làm gì? Ngày đếm bao đợt mưa qua. Những hôm đi làm về khuya, trời vừa tạnh sau cơn mưa kéo dài suốt buổi chiều. Con đường về nhà, không gian mờ ảo làm cho tôi có chút nhầm lẫn Sài Gòn với nơi mà tôi yêu quý. Tôi mỉm cười với cảm giác sẻ chia giản đơn nơi mình với thời khắc ấy. Thực tế lại cuốn tôi theo, ngày trôi qua lặng. Một món quà (có lẽ thế) gửi qua trung gian. Một lời nhận lỗi? Nhưng với tôi, họ thật thấp hèn và...
tieubangphong.thiamlau.com
Trầm: Thiển ý về thở than
http://tieubangphong.thiamlau.com/2015/07/thien-y-ve-tho-than.html
Có khi nào người nhớ đã từng quên. Thứ Ba, ngày 07 tháng 7 năm 2015. Thiển ý về thở than. Ai cũng có những vấn đề riêng chi phối cuộc sống và tinh thần. Khi gặp vấn đề ko như ý, người giúp được mình ko ai khác chính là bản thân mình. Nếu cứ chìm đắm trong mớ cảm xúc hỗn độn ấy thì bản thân sẽ chết đuối dù người cứu có là người bơi lội giỏi đi chăng nữa. Ó đủ nhiệt tình quan tâm thôi. Tình cảm cũng vậy. Nếu như người ta muốn đi thì cho người ta đi, níu kéo làm j bước chân của kẻ đã ko còn bên cạnh mìn...
tieubangphong.thiamlau.com
Trầm: Lạc giữa cõi trần ai 4 - Hỏi
http://tieubangphong.thiamlau.com/2015/07/lac-giua-coi-tran-ai-4-hoi.html
Có khi nào người nhớ đã từng quên. Thứ Sáu, ngày 24 tháng 7 năm 2015. Lạc giữa cõi trần ai 4 - Hỏi. Ba mươi mùa nắng hạ. Gót chân đã chai mòn. Những con đường xứ lạ. Từng nhiều lần người qua. Dĩ vãng rồi dần xa. Lạc cõi trần phai dấu. Bản trường ca độc tấu. Nỉ non suốt canh dài. Ba mươi mùa nắng phai. Người nay thầm hẹn ước. Con ngựa hoang chùng bước. Có quên cánh rừng già? Còn lại ta với ta. Đừng để nhau cô độc. Có chờ xuân gieo lộc. Trên mảnh đời chai khô? Gửi email bài đăng này. Chia sẻ lên Twitter.
tieubangphong.thiamlau.com
Trầm: Viết cho mùa thu qua
http://tieubangphong.thiamlau.com/2013/11/viet-cho-mua-thu-qua.html
Có khi nào người nhớ đã từng quên. Thứ Hai, ngày 04 tháng 11 năm 2013. Viết cho mùa thu qua. Một khoảng thời gian lặng kéo dài. Blog đóng bụi. Người ta đã chia tay mùa thu nhiều rồi nên tôi nghĩ như vậy. Miền Nam thì làm gì có mùa. Chỉ là tôi thích cái không khí dìu dịu của thời gian này và những ngày lành lạnh dịp cuối năm. Thích giờ thì là thích vậy thôi, chẳng cần có nguyên do nữa. Tuyên bố đổi thay. Tương ứng với trò đời hiện tại. Cảm ơn người bạn mới! Gửi email bài đăng này. Chia sẻ lên Twitter.
tieubangphong.thiamlau.com
Trầm: Chơi Vơi
http://tieubangphong.thiamlau.com/2015/08/choi-voi.html
Có khi nào người nhớ đã từng quên. Thứ Hai, ngày 03 tháng 8 năm 2015. Có đôi khi bước chân đã mỏi. Biết tựa vào đâu quên vất vả đường dài? Vòng nhật nguyệt cứ nặng xuống đôi vai. Ai nguyện cùng ta bước qua đời gian khó? Thực hay hư biết lấy gì soi tỏ? Những miền riêng đằng đẵng đơn côi. Sợ chạm vào. Một lần nữa lại thôi. Nên lững thững bên đời nhau hàng nghìn trăn trở. Nỗi buồn nào cho kẻ đi người ở? Ta tìm ta trong tiếng thở miên man. Gần đôi chút lại quan san mấy nẻo. Trách chi đời bạc bẽo nhân duyên?
tieubangphong.thiamlau.com
Trầm: Khát Tình
http://tieubangphong.thiamlau.com/2014/01/khat-tinh.html
Có khi nào người nhớ đã từng quên. Thứ Năm, ngày 23 tháng 1 năm 2014. Chẳng thể nào anh nhìn thấy nước mắt em. Như tiếng nấc kia cũng chỉ tan vào đêm tuyệt vọng. Giọt nước mắt nóng bỏng. Bàn tay gầy gạt lệ cuối đông. Ai ơi, trời trở gió. Mắt đèn vàng đâu đó. tàn phai? Mỗi sớm mai,. Buồn như sương giăng phố. Em biết đến nơi nào ngắt đoá Vô Ưu? Tình hỡi tình,. Chuyến phiêu lưu số phận. Biết làm sao cho, nhận những yêu thương? Em đang là kẻ lạc đường. Trên sa mạc tình anh bỏng cháy. Gửi email bài đăng này.
tieubangphong.thiamlau.com
Trầm: Còn ai với ai
http://tieubangphong.thiamlau.com/2014/06/con-ai-voi-ai.html
Có khi nào người nhớ đã từng quên. Thứ Ba, ngày 17 tháng 6 năm 2014. Còn ai với ai. Rồi sẽ về đâu hỡi những yêu thương? Khi chuyến đò thời gian đi ngược mùa nhớ. Em khẽ đặt dấu chân mình lên phố. Bơ vơ chiều. Lạnh lắm một bờ vai. Còn ai với ai trong nhữnng ngày tháng tới? Hay chỉ tiếng thì thầm nơi thềm cũ cơn mưa? Mùa đã đi chưa? Bao lần em hát. Còn lại nỗi buồn, trong trẻo giấc mơ? Đây với đó đã ngỡ như gần lắm. Mà chiều nay sâu thẳm buồn ơi! Tình vẫn nồng theo từng dấu nổi trôi? Gửi email bài đăng này.
tieubangphong.thiamlau.com
Trầm: Xanh Xao Tháng Bảy
http://tieubangphong.thiamlau.com/2013/07/xanh-xao-thang-bay.html
Có khi nào người nhớ đã từng quên. Thứ Sáu, ngày 19 tháng 7 năm 2013. Xanh Xao Tháng Bảy. Em hát tình ca giữa ngày mưa tháng bảy. Mặt trời không dậy. Gió lùa vào căn phòng trống thênh thang. Con chim sẻ ngập ngừng bay ngang. Đôi cánh ướt lúc đùa vui tắm nước. Ở ngoài kia vẫn nhiều điều mơ ước. Bên này em sao mãi những hư hao. Phong linh rộn ràng, lạnh quá khát khao. Tìm đâu thấy ước ao ngày cũ. Lúc cười vui, lúc âu sầu, ủ rũ. Em mượn tình yêu, em mượn những âu lo. Giữa cuộc đời cứ tính toán so đo. Ta khó...
tieubangphong.thiamlau.com
Trầm: Làm Sao Để Lại Có Thể Tiếp Tục Yêu Thương?
http://tieubangphong.thiamlau.com/2013/06/lam-sao-e-lai-co-tiep-tuc-yeu-thuong.html
Có khi nào người nhớ đã từng quên. Thứ Bảy, ngày 29 tháng 6 năm 2013. Làm Sao Để Lại Có Thể Tiếp Tục Yêu Thương? Khi người ta khen một người nào đó mạnh mẽ, có ai nghĩ rằng tại sao người đó lại mạnh mẽ không? Tôi cũng đứng trong hàng ngũ những người được gọi là mạnh mẽ. Khi nghe người ta khen ngợi và ước ao có được tính ấy của tôi tôi chỉ mỉm cười. Bài học nào cũng phải trả học phí cả thôi. Một phần vì sợ lại tiếp tục buồn, thất vọng và mệt mỏi như trước? Làm sao để lại có thể tiếp tục yêu thương? Lòng t...
tieubangphong.thiamlau.com
Trầm: Tạm biệt tôi của ngày hôm qua!
http://tieubangphong.thiamlau.com/2013/04/tam-biet-toi-cua-ngay-hom-qua.html
Có khi nào người nhớ đã từng quên. Chủ Nhật, ngày 21 tháng 4 năm 2013. Tạm biệt tôi của ngày hôm qua! Lòng tin tắt lịm. Tôi bất chợt cười ngạo nghễ với cái xã hội thối tha này. Cười vào tôi - một con người xuẩn ngốc. Giá trị nhân phẩm của con người phai tàn tỉ lệ thuận với sự tiến hoá của đời sống hiện đại. Thật hoang đường khi bản thân cứ tin một cách ngốc nghếch vào cái chân, thiện, mĩ đã tan như bong bóng xà phòng gặp gió. Ai là tao nhân mặc khách nơi phàm tục này? Nơi tôi, ký ức cũng vỡ tan rồi.