phuongan-trongkiet.blogspot.com
PHƯỢNG AN: Chất lượng
http://phuongan-trongkiet.blogspot.com/2011/09/moi-ngay-mot-trang-sach_10.html
Mỗi ngày một trang sách. Chủ Nhật, ngày 11 tháng 9 năm 2011. Tôi biết ông từ những ngày còn nhỏ, vì ông đóng ủng cho cha tôi. Ông ở với người anh trong hai cửa hàng nhỏ liền nhau, trong một ngã tư mà bây giờ không còn nữa, nhưng hồi đó là nơi rất thuận tiện ở phía tây thành phố. Cửa hàng này đặc biệt lặng lẽ. Ngoài mặt tiền lúc đó chưa có bảng hiệu của hãng Royal Family, chỉ có cái tên bằng tiếng Đức là Cửa hàng của anh em Gessler, và trong tủ bày một số đôi giày. Điều đó cũng khó mà tưởng tượng được.
phuongan-trongkiet.blogspot.com
PHƯỢNG AN: Công dân thứ 90,000,000
http://phuongan-trongkiet.blogspot.com/2013/10/person-90000000.html
Mỗi ngày một trang sách. Thứ Năm, ngày 31 tháng 10 năm 2013. Công dân thứ 90,000,000. Thursday, October 31, 2013. Em bé là công dân thứ 90 triệu của nước Việt nam. Em chưa được sinh ra nhưng người ta đã chuẩn bị mọi thứ để chào đón em. Ngày em sinh được người ta ấn định là từ 0h ngày November 01, 2013 – ngày mà theo người Công giáo thì đó là ngày lễ các Thánh. Thánh cũng đúng vì Nhân chi sơ tánh bổn thiện mà. Mở Thánh vịnh 109 thấy có ghi là:. Ngày đăng quang, con nắm quyền thủ lãnh. Chia sẻ lên Twitter.
phuongan-trongkiet.blogspot.com
PHƯỢNG AN: Bên nồi bành chưng
http://phuongan-trongkiet.blogspot.com/2015/03/ben-noi-banh-chung.html
Mỗi ngày một trang sách. Thứ Sáu, ngày 06 tháng 3 năm 2015. Bên nồi bành chưng. Bên nồi bánh chưng. Monday, February 16, 2015. Hắn khui chai bia đầu tiên cũng là lúc lửa đã đều – khoảng ba tiếng sau khi nồi bánh chưng được bắt lên bếp. Lại Sài gòn – hắn lẩm bẩm – mình suốt đời sẽ chẳng biết đến mùi Chivas là gì! Nhiều năm trước, khi mà bia lên cơn. Mà mỗi năm dường như nó có mùi vị khác nhau! Và hắn khóc – hắn nhớ má hắn, đã một trăm ngày rồi! Cuộc đời tôi trôi đi đâu? Đời chìm dần hay đang ngoi lên?
phuongan-trongkiet.blogspot.com
PHƯỢNG AN: Rạng sáng
http://phuongan-trongkiet.blogspot.com/2015/03/rang-sang.html
Mỗi ngày một trang sách. Thứ Hai, ngày 02 tháng 3 năm 2015. Rạng sáng ba mươi. Tuesday, February 17, 2015. Đêm nay, hắn mệt mỏi sau nhiều ngày vất vả đón xuân về. Hắn tắm táp thật kỹ dù đã là 11h30 khuya, có lẽ là do thói quen hơn là cần thiết. Tắm khuya, lỡ có trúng gió chết, người ta đỡ mất công. tắm xác – Lý luận của hắn là thế! Hắn thích thú đứng tựa balcon, hít thở làn gió mát lạnh hồi lâu, trời đêm thật yên tĩnh! Gió khuya thật trong lành, thanh khiết – hắn vào giường với ý nghĩ như vậy. Người này ...
phuongan-trongkiet.blogspot.com
PHƯỢNG AN: tháng năm 2015
http://phuongan-trongkiet.blogspot.com/2015_05_01_archive.html
Mỗi ngày một trang sách. Thứ Ba, ngày 26 tháng 5 năm 2015. Sunday, May 24, 2015. Em tung tăng, nhảy nhót trên những bậc thang, rồi bị vấp ngã. Em nhăn mặt vì đau – xuýt xoa, rên khẽ. Đồi vắng, sương giăng màn khiến tiết trời se lạnh, em bỗng thấy cô đơn. Em ngồi dậy, bóp nhẹ cái chân đau và phủi bụi bẩn dính trên ống quần. Em ngồi một lúc lâu, đủ để nghe cái lạnh len lén thấm dần vào cơ thể. Hắn nhẹ bước đến bên em. Để tui coi thử coi cô có bị trật khớp không? Hắn nói như thể đó là cái chân của hắn.
phuongan-trongkiet.blogspot.com
PHƯỢNG AN: Lá bùa bình an
http://phuongan-trongkiet.blogspot.com/2013/11/la-bua-binh-an.html
Mỗi ngày một trang sách. Thứ Sáu, ngày 22 tháng 11 năm 2013. Lá bùa bình an. Công việc vất vả, hắn luôn thầm thì xin Ơn trên ban cho hắn được bình yên. Nếu Ngài ban thêm cho hắn một chút may mắn, càng tốt! Nhận tờ tiền rách, hắn cũng chẳng buồn đổi lại. Nghe hắn thở dài, cái bà ni già đi chơi xa mua về cho hắn một lá bùa bình an. Bạn hắn đưa cho hắn một cái hộp nhỏ đựng cái nhau mèo đen – người Nhật nói ai giữ nó thì sẽ gặp may. Khát nước, hắn ghé vào quán café. Rờ túi, mất bóp. Kinh cầu nhẹ gõ cửa hồn.
phuongan-trongkiet.blogspot.com
PHƯỢNG AN: Đơn côi
http://phuongan-trongkiet.blogspot.com/2015/07/on-coi.html
Mỗi ngày một trang sách. Thứ Hai, ngày 13 tháng 7 năm 2015. Hắn ghét những chuyến đi. Cái tâm trạng náo nức trước ngày đi và cái cảm xúc trông mong tới ngày về, vốn là lẽ thường của con người, lại luôn làm hắn thấy khó chịu. Hắn ngán ngẫm nghĩ tới cái cảnh phải đi lang thang trong đêm vắng, nơi một tỉnh lỵ xa lạ, tìm mua một ly bia để giải. sầu! Bia cũ, đắng nghét – hắn than thầm – mà không có chọn lựa khác! Một bạn đồng hành bất đắc dĩ của hắn, thỏ thẻ tâm sự với hắn:. Sao anh nói thế? Tui thấy nó đẹp.
phuongan-trongkiet.blogspot.com
PHƯỢNG AN: Hạnh phúc mỏng manh
http://phuongan-trongkiet.blogspot.com/2015/04/hanh-phuc-mong-manh.html
Mỗi ngày một trang sách. Thứ Năm, ngày 09 tháng 4 năm 2015. Hạnh phúc mỏng manh. Friday, March 20, 2015. Hắn nhìn đám chiến hữu: Đứa ngồi gục đầu ói ra mật xanh, đứa nằm ngửa trên bộ ván ngựa. khẽ nhíu mày. Hắn thấy thật yên tĩnh, chẳng ai quấy rầy hắn nữa. Sáng nay, hắn ra đầu hẻm mua con cá. Khi trở vô nhà thì anh tư chẵn, chú bảy cò, thằng đen, dượng ba. có mặt đủ cả. Một bình pet đầy nước mắt quê hương. Và cái ly của ông địa, đã sẵn sàng cho một bữa tiệc. Rượu ngon dữ – hắn buột miệng. Ở đây là gụ.
phuongan-trongkiet.blogspot.com
PHƯỢNG AN: tháng bảy 2015
http://phuongan-trongkiet.blogspot.com/2015_07_01_archive.html
Mỗi ngày một trang sách. Thứ Hai, ngày 13 tháng 7 năm 2015. Hắn ghét những chuyến đi. Cái tâm trạng náo nức trước ngày đi và cái cảm xúc trông mong tới ngày về, vốn là lẽ thường của con người, lại luôn làm hắn thấy khó chịu. Hắn ngán ngẫm nghĩ tới cái cảnh phải đi lang thang trong đêm vắng, nơi một tỉnh lỵ xa lạ, tìm mua một ly bia để giải. sầu! Bia cũ, đắng nghét – hắn than thầm – mà không có chọn lựa khác! Một bạn đồng hành bất đắc dĩ của hắn, thỏ thẻ tâm sự với hắn:. Sao anh nói thế? Tui thấy nó đẹp.
phuongan-trongkiet.blogspot.com
PHƯỢNG AN: Vấp ngã
http://phuongan-trongkiet.blogspot.com/2015/05/vap-nga.html
Mỗi ngày một trang sách. Thứ Ba, ngày 26 tháng 5 năm 2015. Sunday, May 24, 2015. Em tung tăng, nhảy nhót trên những bậc thang, rồi bị vấp ngã. Em nhăn mặt vì đau – xuýt xoa, rên khẽ. Đồi vắng, sương giăng màn khiến tiết trời se lạnh, em bỗng thấy cô đơn. Em ngồi dậy, bóp nhẹ cái chân đau và phủi bụi bẩn dính trên ống quần. Em ngồi một lúc lâu, đủ để nghe cái lạnh len lén thấm dần vào cơ thể. Hắn nhẹ bước đến bên em. Để tui coi thử coi cô có bị trật khớp không? Hắn nói như thể đó là cái chân của hắn.